蘇幕遮
氣清新
香馥郁
天碧雲藍
邊雁回相續
斜映留光黄翠竹
搖葉喧嘩
風潤階苔綠
月來軒
花徑菊
勝事山栖
遠得繁華凡俗
三省吾身還面目
晝夜歡顏
逸樂乎知足
TÔ MẠC GIÀ
Khí thanh tân
Hương phức úc
Thiên bích vân lam
Biên nhạn hồi tương tục
Tà ánh lưu quang hoàng thuý trúc
Dao diệp huyên hoa
Phong nhuận giai đài lục
Nguyệt lai hiên
Hoa kính cúc
Thắng sự sơn thê
Viễn đắc phồn hoa phàm tục
Tam tỉnh ngô thân hoàn diện mục
Trú dạ hoan nhan
Dật lạc hồ tri túc
Huỳnh Chương Hưng
Quy Nhơn 22/12/2024
Phức úc 馥郁: thơm ngát, thơm nức.
Thắng sự sơn thê 山栖勝事: mượn từ trong “Tiểu song u
kí” 小窗幽記của
Trần Kế Nho 陳繼儒.
山栖是勝事,稍一縈戀,則亦市朝
Sơn thê thị thắng sự, sảo nhất
oanh luyến, tắc diệc thị triều.
(Ở nơi
chốn núi rừng vốn là một sự khoái lạc, nhưng nếu có chút mê đắm thì chẳng khác
nào ở nơi thế tục)
Tam tỉnh ngô thân 三省吾身: điển xuất từ “Luận ngữ - Học
nhi” 論語
- 學而.
曾子曰: “吾日三省吾身: 爲人謀而不忠乎? 與朋友交而不信乎? 傳不習乎?”
Tăng
Tử viết: “Ngô nhật tam tỉnh ngô thân: Vị nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu
giao nhi bất tín hồ? Truyền bất tập hồ?”
(Tăng
Tử nói rằng: “Ta mỗi ngày đều ba lần phản tỉnh bản thân: Làm gì đó cho người
khác có tận tâm tận lực không? Giao tiếp bạn bè có chân thành không? Tri thức
thầy truyền dạy cho có thường luyện tập không?)
Hoan nhan 歡顏: vẻ mặt tươi vui.
Dật lạc 逸樂: thanh thản, an lạc.
Tri
túc 知足: Điển xuất từ Đạo đức kinh 道德經 của Lão Tử 老子:
Chương
44:
Tri túc bất nhục,
tri chỉ bất đãi
知足不辱,
知止不殆
(Biết thế nào là đủ thì không nhục,
biết lúc nào nên dừng thì không nguy)
Chương
45:
Hoạ mạc đại ư bất
tri túc
禍莫大於不知足
(Không hoạ nào lớn bằng không biết
thế nào là đủ)
Trong
bài “Chữ nhàn”, Nguyễn Công Trứ cũng đã viết:
知足便足, 待足何時足
知閒便閒, 待閒何時閒
Tri túc tiện túc, đãi túc hà thời
túc?
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn hà
thời nhàn?
(Biết đủ thì là đủ, đợi cho đủ
thì biết khi nào mới đủ?
Biết nhàn thì là nhàn, đợi được nhàn thì biết khi nào mới nhàn?)
Tạm dịch
Không khí thanh tân
Mùi hương thơm ngát
Trời xanh mây biếc
Chim nhạn chốn phương xa liên tục
bay về
Ánh nắng chiều đọng trên khóm
trúc nhuộm vàng trúc biếc
Lá trúc lao xao
Gió mát thổi qua làm tươi xanh khóm rêu ở bậc thềm
Trăng đến bên hiên
Hoa nơi lối nhỏ
Chốn núi rừng vui thích
Xa được phàm tục phồn hoa
Hàng ngày phản tỉnh tìm về chân
diện mục
Sớm tối luôn vui
Thanh nhàn ở chỗ biết thế nào là
đủ