Khổng Tử 孔子 (năm
551 – năm 479 trước công nguyên) là người sáng lập học phái Nho gia 儒家, ông đề xuất “nhân” 仁, xem
“nhân” là tiêu chuẩn đạo đức tối cao. Sau này văn hoá Nho gia phát triển thành
văn hoá chính thống của Trung Quốc cổ đại, ảnh hưởng kéo dài hơn hai ngàn năm.
Khổng Tử còn là nhà giáo dục vĩ đại, ông lập ra tư học, thúc đẩy sự phát triển
giáo dục bình dân.
Sau
khi Khổng Tử sinh ra chẳng bao lâu, phụ thân qua đời, gia cảnh nhân đó suy lạc,
mẫu thân nuôi ông trưởng thành. Theo truyền thuyết, Khổng Tử lúc nhỏ đã ham lễ
nghi, thích đọc sách, thường bắt chước người lớn lễ nghi tế trời tế tổ. Khổng Tử
năm 15 tuổi đã xác lập chí nguyện cầu học của mình, “Ngô thập hựu ngũ nhi chí
vu học” 吾十有五而志于学. Thời thanh niên, từng làm
quản lí thương khố và quản lí bò dê, cho nên ông tự nói:
“Ngô
thiếu dã tiện, cố đa năng bỉ sự”
吾少也贱, 故多能鄙事
(Ta
lúc nhỏ nghèo khó, cho nên làm nhiều việc phổ thông bình thường)
Năm
Khổng Tử 17 tuổi, mẫu thân qua đời, ông hợp táng phụ thân và mẫu thân về một
nơi. Từ đó, càng phấn phát đọc sách. Qua mấy năm, tài học của Khổng Tử đã vang
danh khắp gần xa. Đương thời, người đi học phải học “lục nghệ” 六艺, tức lễ 礼 (lễ nghi),
nhạc 乐 (âm nhạc), xạ 射 (bắn tên), ngự 御
(đánh xe), thư 书 (biết chữ), số 数 (tính toán), cả sáu Khổng Tử đều tinh thông, danh
tiếng học rộng tài nhiều ngày càng lớn, thế là nhiều người đưa con em đến xin học.
Khổng Tử bèn lập tư thục bắt đầu dạy học trò.
Khổng
Tử vui hướng đến người khác học tập, tương truyền từng hỏi lễ ở Lão Tử 老子, học nhạc với Trường Hoằng 苌弘, học
đàn cầm với Sư Tương 师襄. Khổng Tử
có nguyện vọng mạnh mẽ về hoạt động chính trị, khuyên kẻ thống trị thi hành
nhân chính. “Như dụng ngã giả, ngô kì vi đông Chu hồ!” 如用我者, 吾其为东周乎! (Nếu như có người dùng ta, ta sẽ phục hưng lễ nghi
nhà Chu ở phía đông này). Ý nói nếu có người dùng Khổng Tử làm quan, Khổng Tử sẽ
phục hưng đạo của Chu Văn Vương, Chu Vũ Vương tại phía đông. Khổng Tử ví bản thân
mình như “mĩ ngọc”, cần “cầu thiện giá nhi cô” 求善价而沽 (có được giá tốt thì bán). Khổng
Tử năm 35 tuổi đến nước Tề gặp Tề Cảnh Công 齐景公, Tề
Cảnh Công hỏi Khổng Tử về đạo trị quốc, Khổng Tể đề xuất chủ trương “chính danh”
正名, tức điều mà gọi là “quân quân, thần thần, phụ phụ,
tử tử” 君君, 臣臣, 父父, 子子, cũng chính
là quân, thần, phụ, tử đều danh phải đúng với thực, mỗi người phải dựa vào yêu
cầu danh phận đẳng cấp của mình mà hành sự. Tề Cảnh Công cảm thấy rất có lí,
quyết định trọng dụng Khổng Tử, nhưng Tướng quốc nước Tề là Án Anh 晏婴lại không đồng ý, cho rằng chủ trương của Khổng Tử
không hợp với thực tế, kết quả Tề Cảnh Công không dùng Khổng Tử. Thế là, Khổng
Tử bèn rời khỏi nước Tề, về lại nước Lỗ dạy học như cũ.
Sau
50 tuổi, Khổng Tử dẫn đệ tử chu du các nước, từng đi qua các nước như Vệ, Tống,
Trịnh, Trần, Thái, Sở … hi vọng tìm được cơ hội để thực hành chủ trương chính
trị của mình. Nhưng vào thời đó, các nước lớn đều bận việc tranh đoạt bá quyền,
còn nước nhỏ lâm vào hiểm nguy bị thôn tính, cả xã hội ở vào hoàn cảnh động loạn
thay đổi bất an. Chủ trương tuyên truyền khôi phục chế độ lễ nhạc của những năm
đầu triều Chu, đương nhiên không có ai tiếp thụ. Các nước chư hầu đều không nhậm
dụng Khổng Tử, thế là Khổng Tử về lại nước Lỗ, một lòng theo nghiệp giáo dục và
chỉnh lí văn hiến cổ đại.
Lí tưởng
tối cao của Khổng Tử là “phục lễ” 复礼, chủ trương
khôi phục chế độ lễ đời Chu. Để “phục lễ”, Khổng Tử lại đề xuất “nhân” 仁, đó là hạt nhân trong lí tưởng của ông, cũng là chủ
trương chính trị và tiêu chuẩn đạo đức làm người của ông. “Nhân” là một loại
chuẩn tắc lí luận, dùng để quy phạm ngôn hành của quý tộc, điều chỉnh mối quan
hệ của nội bộ giai cấp thống trị, như:
Kỉ sở
bất dục, vật thi vu nhân
己所不欲, 勿施于人
(Những
gì mà mình không muốn thì chớ làm cho người khác)
Kỉ dục
lập nhi lập nhân, kỉ dục đạt nhi đạt nhân.
己欲立而立人, 己欲达而达人
(Mình
muốn lập thân thì cũng giúp người khác lập thân, mình muốn thông đạt thì cũng giúp
người khác thông đạt)
Suy kỉ
cập nhân
推己及人
(Dùng
tâm ý của mình mà suy nghĩ người khác)
Tu kỉ
dĩ an nhân
修己安人
(Tu dưỡng
bản thân đồng thời khiến người chung quanh được an lạc)
Tu kỉ
dĩ an bách tính
修己以安百姓
(Tu
dưỡng bản thân, đồng thời khiến bách tính được an lạc)
Khổng
Tử chủ trương lấy nhân ái làm gốc, thực hành rộng rãi nhân chính, phản đối bạo
quân ô lại đương thời.
Một đời
của Khổng Tử về chính trị thì thất ý, nhưng nó đã thôi thúc ông có được thành tự
to lớn về việc chỉnh lí văn hiến cổ đại và về sự nghiệp giáo dục…..
(còn tiếp)
Nguồn
NHẤT
BẢN THƯ BỊ KHẢO
TRUNG
HOA TRUYỀN THỐNG VĂN HOÁ
一本书备考
中华传统文化
Bản
tu đính)
Bắc
Kinh: Trung Hoa thư cục, 2018