Dịch thuật: Lữ Bố (tiếp theo kì 2)

LỮ BỐ
(tiếp theo kì 2)

          Ngày hôm sau, nghị bàn xong chính sự, Vương Doãn thấy một mình Đổng Trác ở lại, bèn tiến lên bái thỉnh, nói rằng:
          - Trong phủ của hạ quan có rượu ngon, lại có mấy ca kĩ, mời Thái sư đến hàn xá, không biết Thái sư có hân hạnh nhận lời cho?
          Đổng Trác thấy Vương Doãn chủ động nịnh mình, cười nói rằng:
          - Tư đồ đại nhân mời, há dám không tuân! Ngày mai nhất định sẽ đến tôn phủ.
          Vương Doãn sau khi hai ba lần bái tạ, liền về nhà chuẩn bị.
          Sáng hôm sau, Đổng Trác đến dự yến, Vương Doãn thân mặc triều phục, nghinh đón nơi cửa. Đổng Trác được trăm tên vệ sĩ bảo vệ tiến vào sảnh đường. Vương Doãn sắp đặt tiệc ở hai chái hai bên cho vệ sĩ, khoản đãi thịnh tình, rước Đổng Trác tiến vào hậu đường mở tiệc. Vương Doãn dâng rượu, ca tụng thịnh đức của Thái sư mà Chu Công cũng chưa theo kịp, khen Đổng Trác đến mức Đổng Trác trong lòng như nở hoa. Vương Doãn nói rằng, mình ban đêm quan sát  thiên tượng, biết khí số của nhà Hán đã tận, khuyên Đổng Trác xưng đế. Đổng Trác cười bảo rằng:
          - Người biết ta là Tư đồ đại nhân đây! Sau khi việc thành, đại nhân đáng ở vị trí nguyên huân.
          Vương Doãn vội bái tạ.
          Một lát sau, Vương Doãn sai người buông rèm xuống, thắp đuốc lên, sai Điêu Thiền ra dâng điệu múa.
          Điêu Thiền eo thon, tay áo rộng, nhẹ nhàng múa giống như tiên nữ xuống phàm, khiến Đổng Trác nhìn vỗ án khen hay.
          Đổng Trác gọi Điêu Thiền đến trước mặt, hỏi rằng:
          - Cô gái này là người nào?
          Vương Doãn đáp:
          - Đó là ca nữ trong phủ.
          Đổng Trác lại hỏi:
          - Đã là ca nữ, có thể hát một bài chăng?
          Điêu Thiền mấp máy môi đào, theo khúc nhạc mà hát, hát khúc “Dương xuân Bạch tuyết”, khiến Đổng Trác như mất hồn. Đổng Trác hỏi Điêu Thiền:
          - Mĩ nhân tuổi được bao nhiêu?
          Điêu Thiền đáp:
          - Dạ 17.
          Đổng Trác khen rằng:
          - Tư đồ đại nhân có người đẹp như thế này, quả là không uổng cuộc đời.
          Vương Doãn nói rằng:
          - Thần già rồi, muốn đem ca nữ đó dâng tặng Thái sư, không biết ý Thái sư như thế nào?
          Đổng Trác nói:
          - Tư đồ hậu ý, ngày sau sẽ báo đáp.
          Xế chiều, Vương Doãn đích thân tiễn Điêu Thiền đến phủ Đổng Trác. Trên đường về, Lữ Bố tay cầm thiên phương hoạ kích, đầu lắc lư, cưỡi ngựa mà đi. Vương Doãn tiến lên hành lễ, Lữ Bố níu tay áo Vương Doãn, hét rằng:
          - Lão thất phu, ông hôm trước hứa gả con gái cho ta, nay lại tặng cho Thái sư, như vậy là có ý gì?
          Vương Doãn đáp rằng:
          - Chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, xin đến hàn xá lão phu.
          Hai người về đến phủ, Vương Doãn nói rằng:
          - Tướng quân hiểu lầm rồi. Hôm qua Thái sư nói đến nhà lão phu làm khách, lão phu chuẩn bị yến để hầu. Không ngờ, hôm nay sau khi Đổng Thái sư đến hàn xá, nói rằng, nghe nói lão phu có một cô con gái tên Điêu Thiền, hứa gả cho Lữ Bố con ta làm vợ, có chuyện đó không? Lão phu nói rằng có chuyện đó. Đổng Thái sư muốn nhìn tận mắt, lão phu bèn gọi Điêu Thiền ra. Thái sư bảo rằng, trước tiên để Điêu Thiền vào phủ, sẽ chọn ngày tốt để thành hôn cùng Lữ Bố con ta. Hậu ý của Thái sư, lão phu há dám chối từ?
          Lữ Bố vội cúi đầu tạ tội, nói rằng:
          - Lữ Bố lỗ mãng, đắc tội với nhạc phụ đại nhân, mong thứ tội.
          Vương Doãn bảo rằng:
          - Nhà lão phu hãy con hộp trang sức trên đầu, đến lúc đó sẽ đưa cho tướng quân.
          Lữ Bố cả mừng, trở về lo việc làm chú rể.
          Trưa hôm sau, Lữ Bố đến phủ Đổng Trác. Lữ Bố nghe người hầu nói rằng, Thái sư hôm qua được một người đẹp, hiện giờ vẫn chưa dậy.
          Lữ Bố sợ người đẹp là Điêu Thiền, đến phía sau tẩm thất của Đổng Trác. Điêu Thiền đang ngồi bên cửa sổ chải tóc, nhìn thấy trong ao nước bên ngoài cửa sổ phản chiếu bóng người cao lớn. Điêu Thiền nhíu mày lấy khăn lau nước mắt. Lữ Bố nhìn rất lâu, nhưng nhìn không rõ.
          Sau khi Đổng Trác thức dậy, Lữ Bố vào tẩm thất nhìn qua, đúng là Điêu Thiền, lập tức mất hồn mất vía. Đổng Trác nhìn thấy, trong lòng sinh nghi, nói rằng:
          - Lữ Bố, ta mấy ngày nay không được khoẻ, cần phải ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, không cần con phải đến đây.
          Lữ Bố sau khi về lại nhà, vội tìm cớ mấy lần đến tướng phủ, nhưng đều không thể tiến vào hậu đường, nhìn không thấy Điêu Thiền....   (còn tiếp)

                                                                 Huỳnh Chương Hưng
                                                                 Quy Nhơn 18/02/2020

Nguyên tác
LỮ BỐ
吕布
Trong quyển
HỔ CHI UY
虎之威
Tác giả: Hàn Tố Văn 韩素文
Bắc Kinh: Trung Quốc Trường An xuất bản xã, 2006.
Previous Post Next Post