Dịch thuật: Tào Tháo dâng đao

TÀO THÁO DÂNG ĐAO

          Tào Tháo 曹操, tự Mạnh Đức 孟德, tiểu tự A Man 阿瞒, người Bạc Châu 亳州 An Huy 安徽 ngày nay, Hán tộc, là chính trị gia, quân sự gia, văn học gia kiệt xuất cuối thời Đông Hán. Tào Tháo “hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu” 挟天子以令诸侯 (dùng danh nghĩa thiên tử phát hiệu lệnh cho chư hầu), về đối ngoại không ngừng dụng binh, cuối cùng thống nhất phương bắc Trung Quốc. Thời kì tại vị, Tào Tháo chú trọng phát triển kinh tế, đặt cơ sở kinh tế cho nước Nguỵ lớn mạnh. Sau khi Tào Tháo qua đời, có thuỵ hiệu là “Vũ Vương” 武王

          Cuối thời Đông Hán, hoạn quan và ngoại thích tranh quyền tại triều đình. Để giết hoạn quan, ngoại thích đã gọi mời quân phiệt địa phương Đổng Trác 董卓 ở Tây Lương 西凉 tiến kinh. Kết quả Đổng Trác thừa cơ chuyên đoán triều chính, phế truất Thiếu Đế 少帝, lập Trần Lưu Vương 陈留王 làm Hán Hiến Đế 汉献帝, lạm sát quan viên triều đình, văn võ trong triều chỉ dám giận mà không dám nói.
          Ngày nọ, Tư đồ Vương Doãn 王允 lấy danh nghĩa sinh nhật gia yến, bí mật triệu tập triều thần đến nhà tụ hội. Sau khi uống rượu qua một lúc, Vương Doãn bỗng nhiên bưng mặt khóc. 
          Mọi người kinh ngạc hỏi rằng:
          - Hôm nay là sinh nhật của Tư Đồ, sao lại bi thương như thế?
          Vương Doãn đáp rằng:
          - Hôm nay không phải là sinh nhật của tôi, chỉ là cái cớ thôi, để tránh lão giặc già Đổng Trác hoài nghi. Nay Đổng Trác lộng quyền, triều chính ngày càng suy yếu, biết bao giờ mới hết cục diện này?
          Vương Doãn nói xong lại khóc, mọi người cũng cùng khóc theo.
          Lúc bấy giờ chỉ có một người vỗ tay cười lớn, nói rằng:
          - Cả triều quan viên văn võ đêm khóc đến sáng, sáng khóc đến tối, có thể khóc mà Đổng Trác chết sao?
          Vương Doãn nhìn qua, hoá ra là Kiêu kị hiệu uý Tào Tháo 骁骑校尉曹操 (năm 155 – 220), bèn phát nộ nói rằng:
          - Tào gia ông cũng nhận bổng lộc của triều đình, không muốn báo quốc, mà lại chế nhạo chúng ta!
          Tào Tháo nói rằng:
         - Ngài chớ hiểu lầm, tôi cười mọi người không có cách giết Đổng Trác. Tôi tuy chẳng là gì, nhưng lại nguyện chém lấy đầu Đổng Trác, treo nơi cổng thành kinh đô để cáo uý thiên hạ.
          Vương Doãn rời chiếu nhẹ nhàng hỏi rằng:
          - Ông có cách gì?
          Tào Tháo đáp:
          - Đổng Trác tương đối tin và trọng dụng tôi, tôi cũng cố ý hầu hạ cẩn thận, thực tế là đang tìm cơ hội. Nghe nói Tư đồ có thanh Thất bảo đao, nguyện ngài có thể cho tôi mượn để vào phủ Thừa tướng thích sát Đổng Trác, cho dù có chết
 tôi cũng không từ.  
          Ngày hôm sau, Tào Tháo mang bảo đao vào phủ Thừa tướng, tự đi thằng đến tiểu các, thấy Đổng Trác đang ngồi trên giường, Lữ Bố đứng hầu bên cạnh. Đổng Trác hỏi rằng:
          - Ông sao mà đến muộn thế?
          Tào Tháo đáp:
          - Ngựa của tôi gầy yếu, đi rất chậm.
          Đổng Trác nói với Lữ Bố:
          - Ta có ngựa hay từ Tây lương tiến cống, con đến chuồng ngựa chọn một con tốt tặng cho ông ta.
          Lữ Bố bèn ra khỏi phòng.
          Tào Tháo ngầm vui mừng:
          “Lữ Bố tay mãnh tướng này đã rời khỏi rồi, giờ chết của Đổng Trác đã đến”.
          Nghĩ xong liền muốn rút đao, nhưng sợ Đổng Trác khí lực mạnh, nên nhất thời không dám khinh cử vọng động. Đổng Trác do vì thân thể mập mạp, ngồi lâu không được bèn nằm ra giường, nghiêng mình một bên. Tào Tháo vội rút đao từ bên hông ra, đang định giết, không ngờ Đổng Trác từ chiếc kính ở trên giường nhìn thấy Tào Tháo ở phía sau động đao, vội chuyển người nói rằng:
          - Ông định làm gì đó?
          Lúc này, Lữ Bố cũng đã dẫn ngựa đến bên ngoài tiểu các. Tào Tháo vô cùng kinh hoảng, trong lúc nguy cấp sinh cơ trí, hai tay liền bưng đao quỳ trước giường nói rằng:
          - Tôi có một thanh bảo đao, nay dâng lên Thừa tướng để báo đáp ân đức của ngài.
          Đổng Trác nhận qua và nhìn, chỉ thấy nó dài khoảng hơn 1 xích, trên lưng đao dùng loại bảo thạch 7 màu khảm vào để trang sức, vừa bén nhọn lại trân quý, quả là thanh bảo đao hiếm thấy trên đời. Đổng Trác vui mừng thu nhận giao cho Lữ Bố bảo quản. Tào Tháo cũng tháo vỏ đao giao luôn. Thế là, Đổng Trác đưa Tào Tháo ra khỏi phòng xem ngựa.
          Tào Tháo dắt ngựa xem qua, cảm tạ rằng:
          - Ngựa tốt, ngựa tốt, để tôi cưỡi thử.
          Đổng Trác bèn sai người chuẩn bị yên ngựa. Tào Tháo dắt ngựa ra khỏi phủ, nhảy lên lưng ngựa, ra roi nhắm hướng đông nam mà thoát thân. Bởi Tào Tháo biết ở lâu tại nơi này, tất nhiên sẽ bị lộ, rước lấy hoạ vào thân.
         
                                                        Huỳnh Chương Hưng
                                                        Quy Nhơn 10/12/2019

Nguyên tác Trung văn
TÀO THÁO HIẾN ĐAO
曹操献刀
Trong quyển
TRUNG QUỐC LỊCH SỬ CỐ SỰ (tập 3)
中国历史故事
Biên soạn: Sơ Dương Tả Tả 初阳姐姐
Trường Xuân: Cát Lâm văn sử xuất bản xã, 2015
Previous Post Next Post