HỔ VÀ CUA
Có một
con hổ đói, thất thểu từ trên núi đi xuống. Nó đến bên bờ sông, định vươn cổ ra
uống ngụm nước, bỗng nhiên nhìn thấy một con cua đang bò trên bờ.
Hổ vui
mừng, nói rằng:
- Bụng ta đang đói kêu ọc ọc đây, anh bạn cua
đến nộp mình đây.
Cua biết
có tránh cũng không kịp, nó chuyển động cặp mắt, nói rằng:
- Đại ca hổ!
anh muốn dùng tôi làm bữa điểm tâm à? Từ từ đã, tôi muốn đọ sức với anh
một chút.
Hổ cười
ha hả, nói rằng:
- Mày không có bàn tay lớn như tao, mà lại muốn
đọ sức à? Tao nhón nhẹ mầy một cái, mầy sẽ thành cái bánh thịt liền.
Cua nói
rằng:
- Anh bớt nói khoác một chút đi, tôi tuy nhỏ,
nhưng xuống nước có thể bơi, lên núi có thể nhảy. Hai gọng kềm của tôi hơn cái
răng nanh của anh. Anh giống một kẻ vừa thô vừa ngu, khả năng không thể là đối
thủ của tôi.
Hổ
không thèm nghe nữa, hét rằng:
- Mau câm mồm lại, mầy là một con cua bé tí,
dám khoác lác trước mặt ta! Tao chẳng cần dùng vuốt bắt mày, cũng chẳng cần
dùng răng cắn mầy, chỉ dùng cái đuôi của ta là có thể đập chết mầy.
Lúc
nói, hổ vểnh cái đuôi dài dài lên, dường như chuẩn bị lấy sức đập.
Cua né
người qua một bên, hổ đã đập không trúng cua, ngược lại còn bị cua dùng càng kẹp
đuôi hổ lại. Hổ cảm thấy như một khối lửa bốc lên khiến toàn thân đau nhức, kêu
lớn lên một tiếng rồi vẫy mạnh đuôi, cua thuận theo thế nhả càng ra nhảy qua
bên sườn núi.
Hổ
không thấy cua đâu, hét lớn:
- Thằng cua kia! mầy trốn ở đâu rồi?
Cua bên
sườn núi thứ hai cười nói rằng:
- Tôi đã nhảy sang đây từ lâu rồi, anh có bản
lĩnh qua đây không?
Hổ nhìn
thấy cua bé tí mà nhảy còn xa hơn mình, trong lòng có chút sợ. Nhưng nó làm sao
nhận thua trước mặt cua.
Lúc bấy
giờ, hổ hổn hển ba chân bốn cằng nhảy, nhảy được đến trước mặt cua, muốn bắt
cua nuốt tươi.
Cua cười
ha hả, nói rằng:
- Anh dám ăn tôi à? Ăn đi. Tôi không sợ anh ăn
chút nào.
Hổ
không nén được cơn giận, hả to miệng, nhảy bổ tới, hung hăng cắn cua một phát.
A! ai ngờ cua nhanh chân lẹ mắt, khi hổ há miệng định cắn cua, cua nhanh như chớp
chui vào miệng hổ, dùng càng kẹp chặt lưỡi hổ.
Hổ
không nghĩ tới của có chiêu đó, nó nuốt xuống nhưng nuốt không được,
nhả ra cũng nhả không xong, bắt cũng bắt không được,
đau đến mức toàn thân run rẩy, mắt chảy nước mắt, nó lăn lộn trên sườn núi, kêu
lên ặc ặc.
Lúc bấy
giờ một con sơn dương đi tới, trước đây hổ thường ăn thịt sơn dương, sơn dương
trông thấy hổ đau đớn lăn lộn kêu la, sơn dương vui mừng cười lớn.
Hổ thấy
sơn dương cười chế nhạo mình, lửa giận phừng phừng, nhưng vì để cầu xin sơn
dương giúp đỡ, hổ ngoài mặt tỏ ra lương thiện, van xin sơn dương:
- Em sơn dương ơi! Em cứu anh với, cua kẹp lưỡi
anh đau đến mức nằm cũng không được, đứng
cũng không xong.
Sơn
dương nói rằng:
- Anh thường ngày hung dữ với tôi, luôn bắt
chúng tôi ăn thịt, tôi không thể cứu anh.
Hổ lại
giả vờ đáng thương, nói rằng:
- Em cứu anh lần này, sau này anh sẽ không ăn
thịt tụi em đâu, xem các em như ân nhân cứu mạng.
Sơn
dương thấy hổ nói có vẻ chân thành, bèn nói với hổ:
- Anh tới bên sông đi, hả miệng để nước vào
thì sẽ khỏi.
Hổ nghe
lời sơn dương, khép đuôi lại, khập khiểng đi đến bên bờ sông, há lớn miệng, đầu
vục vào trong nước, cua liền thừa cơ chuồn ra sông đi mất.
Tương
truyền, từ đó trở đi, hổ không dám ăn thịt cua, nhưng vẫn muốn ăn thịt sơn
dương, không hề tuân thủ lời hứa của mình.
Huỳnh Chương Hưng
Quy Nhơn 10/9/2019
Nguồn
PHI CẦM TẨU THÚ ĐÍCH NGỤ NGÔN
飛禽走獸的寓言
Nhóm biên soạn
Ngọc thụ đồ thư ấn loát hữu hạn công ti xuất bản,
2000.
Thư Mục:
Nghiên Cứu - Dịch Thuật