Dịch thuật: Cái chết của Khánh Kị

CÁI CHẾT CỦA KHÁNH KỊ

          Cơ Quang 姬光giết quốc quân, lợi dụng Chuyên Chư 专诸thích sát Vương Liêu 王僚, tự lập làm Ngô Vương Hạp Lư 吴王阖闾.
          Con của Ngô Vương Liêu là Khánh Kị 庆忌, chạy ra bên ngoài, chiêu nạp hiền sĩ, liên hiệp với lân quốc đợi thời cơ phạt Ngô báo thù.
          Hạp Lư vốn biết Khánh Kị mạnh khoẻ nhanh nhẹn, dũng mãnh phi thường, vạn người cũng khó địch lại, nay nghe tin này nên rất lo sợ, muốn sai người đi hành thích, nhưng nhất thời tìm chưa được người thích hợp.
          Ngày nọ, Ngũ Viên 伍员mời đến một dũng sĩ, tên là Yếu Li 要离.
          Hạp Lư và nhìn thấy Yếu li thân cao chưa đến 5 xích, lưng to tướng xấu nên thất vọng, không vui, hỏi:
          - Ngươi là dũng sĩ Yếu Li mà Ngũ đại phu giới thiệu chăng?
          Yếu Li đáp rằng:
          - Thần nhỏ bé không có sức, gặp gió phải rạp, ngược gió phải đổ, đâu có phải dũng sĩ gì. Nhưng nếu đại vương sai khiến, thần nhất định sẽ làm hết khả năng.
          Hạp Lư nghe qua càng không vui. Ngũ Viên biết ý bèn nói:
          - Ngựa tốt không phải ở chỗ phải cao to, chỉ cần có thể thồ được nặng chạy được xa thì là ngựa tốt. Yếu Li tướng mạo tuy xấu, nhưng vô cùng cơ trí mẫn tiệp, nhất định sẽ hoàn thành thắng lợi vương mệnh.
          Hạp Lư thấy Ngũ Viên ra sức tiến cử bèn mời Yếu Li đến hậu cung bàn chuyện. Yếu Li hỏi:
          - Đại vương trong lòng lo âu, muốn sai phái tiểu nhân, có phải là vì Khánh Kị chăng? Thần có thể thích sát ông ta.
          Hạp Lư cười bảo rằng:
          - Khánh Kị là người tài giỏi, y thân cao sức lớn, chạy nhanh như ngựa phi, khoẻ mạnh như thần, vạn người khó đương lại, e ngươi chế phục hắn không nỗi.
          Yếu Li nói rằng:
          - Người giỏi giết người, là ở trí chứ không phải ở sức, thần chỉ cần tiếp cận Khánh Kị là có thể giết được ông ta.
          Hạp Lư hỏi:
          - Khánh Kị là người thông minh, sao có thể dễ dàng tiếp cận người khác.
          Yếu Li nói một cách tự tin:
          - Thần có cách để ông ta tiếp cận, không thể tin là thần không thể. Ông ta hiện đang chiêu nạp bọn vong mạng, thần trá làm tội thần, đầu bôn đến chỗ ông ta. Xin đại vương chém tay phải của thần, giết người nhà của thần, như vậy há lí nào Khánh Kị không tin?
          Hạp Lư chau mày nói rằng:
          - Ngươi vô tội, lẽ nào lại hạ độc thủ như thế?
          Yếu Li khảng khái hiên ngang nói rằng:
          - Ở yên với cái vui của vợ con, không hết sức thờ quốc quân, thì không thể nói là trung. Tham luyến gia thất, quên cái lo của quốc quân, không phải là điều mà dũng sĩ làm. Thần có thể toàn trung toàn nghĩa, cho dù có huỷ hoại toàn gia cũng cam lòng!
          Ngũ Viên bên cạnh nói thêm vào:
          - Yếu Li vì nước quên nhà, quả là kẻ sĩ trung liệt, nếu thành công nên ban thưởng cho công nghiệp của ông ta, treo biển ngợi khen thê tử ông ta, khiến danh dương hậu thế, đó là nghĩa cử nhất cử lưỡng tiện.
          Hạp Lư suy nghĩ một hồi mới bằng lòng.
          Ngày hôm sau, Ngũ Viên cùng Yếu Li vào triều, tiến cử Yếu Li làm Tướng quân, dẫn quân tấn công nước Sở. Hạp Lư nghe tấu, giận dữ trách Ngũ Viên:
          - Yếu Li thấp bé, giết gà còn không dám, cưỡi ngựa không có uy, làm sao có thể làm quan thống lĩnh quân binh được? Thật là hồ đồ, làm gì có lí đó.
          Yếu Li khải tấu:
          - Đại vương vong ơn đến cực điểm, Ngũ Viên vì đại vương an định giang sơn, đại vương lại không thay Ngũ Viên báo thù Sở Vương ...
          Hạp Lư cả giận vỗ án nói rằng:
          - Đó là quốc gia đại sự, không phải việc mà ngươi biết, sao trước mặt trách nhục quả nhân?
          Lập tức hạ lệnh chặt tay phải của Yếu Li, tống giam vào ngục, cho bắt vợ con ông ta. Ngũ Viên cất tiếng than rồi lui ra, quần thần không ai biết chuyện gì.
          Qua mấy ngày sau, Ngũ Viên ngầm bảo quan canh ngục nới lỏng việc giám sát Yếu Li, Yếu Li thừa cơ vượt ngục. Hạp Lư hạ lệnh chém đầu vợ con Yếu Li, bêu ở chợ để thị chúng.
          Yếu Li chạy ra khỏi biên giới nước Ngô, trên đường gặp người, kể nỗi oan của mình, và hỏi thăm biết được Khánh Kị đang ở nước Vệ, liền chạy đến nước Vệ cầu kiến. Khánh Kị nghi ngờ Yếu Li trá nguỵ, không chịu thu nhận, Yếu Li bèn cởi áo ra, Khánh Kị nhìn thấy Yếu Li bị chặt đứt tay phải lúc bấy giờ mới tin, bèn hỏi:
          - Hạp Lư đã chặt tay của ông, khiến ông trở nên tàn phế, ông đến gặp ta rốt cuộc là có ý gì?
          Yếu Li đáp rằng:
          - Tôi nghe Hạp Lư giết phụ thân công tử, đoạt lấy vương vị, hiện công tử liên kết chư hầu, muốn báo thù rửa hận, cho nên tôi đến, tuy không thể xung phong hãm trận, nhưng có thể chỉ đường. Đối với hình thế núi sông nước Ngô, tôi tương đối quen thuộc, chỉ cần công tử báo được thù, tôi rửa được hận giết vợ con thì cũng mãn nguyện rồi.
          Khánh Kị hãy còn chưa tin lắm, vừa lúc có tên tâm phúc đến báo cáo, nói rằng vợ con Yếu Li đã bị Hạp Lư chém đầu thị chúng.
          Yếu Li nghe qua liền khóc lớn, nghiến răng trợn mắt mắng Hạp Lư. Như vậy, Khánh Kị mới tin không còn nghi ngờ.
          Khánh Kị hỏi:
          - Trước mắt Hạp Lư có Ngũ Viên và Bá Bĩ 伯嚭 làm mưu sĩ, luyện binh tuyển tướng, trong nước đại trị. Ta thì binh ít lực ít, làm sao đối kháng với y để trút cái giận trong lòng?
          Yếu Li đáp rằng:
          - Bá Bĩ là kẻ vô mưu, không có đầu óc, không đáng để lo; chỉ có Ngũ Viên mới gọi là trí dũng có đủ, nhưng nay với Hạp Lư bề ngoài thì hợp nhưng bên trong thì xa cách.
          - Thế thì làm thế nào?
          Yếu Li nói rằng:
          - Công tử chỉ biết một mà không biết hai. Ngũ Viên sở dĩ tận lực giúp Hạp Lư, mục đích ở chỗ mượn binh phạt Sở, báo thù cho cha và anh, nhưng hiện Sở Bình Vương đã chết, thù nhà cũng quên, Hạp Lư ở yên với vương vị, hàng ngày chỉ biết đến tửu sắc, không nghĩ đến việc thay Ngũ Viên báo thù. Lấy sự việc trước mắt mà nói, Ngũ Viên tiến cử tôi phạt Sở, Hạp Lư chỉ trích tôi tại chỗ, còn giết gà doạ khỉ gia tội cho tôi, cho nên Ngũ Viên oán hận Hạp Lư đã là hình thế bức bách. Nói thực, tôi lần này vượt ngục trốn chạy cũng là nhờ Ngũ Viên mua chuộc quan coi ngục, ông ta từng dặn tôi: ‘Ông lần này trước tiên đi gặp công tử, quan sát xem động tĩnh thế nào, nếu chịu vì Ngũ Viên ta báo thù, ta nguyện sẽ làm nội ứng, để chuộc tội trước đây đã giết quốc quân.’ Công tử không nhân lúc này phát binh nhập Ngô thì còn đợi lúc nào nữa? Sợ là không còn có ngày báo thù nữa.
          Yếu Li nói xong khóc lớn, dập mạnh đầu xuống đất.
          Khánh Kị vội khuyên:
          - Được, được. Ta nghe theo lời ông, nhất định trong một thời gian ngắn nhất sẽ khởi nghĩa.
          Khánh Kị đưa Yếu Li về căn cứ địa Ngải Thành 艾城, xem là tâm phúc, giao phụ trách việc huấn luyện quân sĩ, tu sửa thuyền binh.
          Qua 3 tháng, dưới sự xúi giục của Yếu Li, Khánh Kị đại cử nghĩa kì, xuất binh làm 2 lộ, thuỷ lục cùng tiến, rầm rầm rộ rộ tiến đến nước Ngô.
          Khánh Kị và Yếu Li cùng ngồi một thuyền, đến giữa giòng, thuyền phía sau bỗng theo không kịp. Yếu Li nói với Khánh Kị:
          - Công tử có thể ngồi yên tại thuyền, thuyền công nhìn thấy sẽ không dám không ra sức.
          Khánh Kị ngồi ở đầu thuyền, Yếu Li cầm kích đứng hầu. Bỗng nhiên trên núi nổi trận gió lạ, Yếu Li chuyển người, thình lình đâm vào ngực Khánh Kị một kích, xuyên thấu ra phía sau. Khánh Kị thân thể khôi ngô, hai tay nhấc Yếu Li dìm xuống nước 3 lần, sau đó đặt Yếu Li trên đầu gối, gượng cười nói rằng:
          - Ngươi có thể nói là dũng sĩ, ngay cả ta mà cũng dám hành thích!
          Tả hữu đều muốn đâm chết Yếu Li, Khánh Kị bảo rằng:
          - Đó là kẻ sĩ có tài, thả cho y đi đi.
          Nói xong, do vì máu chảy quá nhiều, Khánh Kị ngã lăn ra đất chết.
          Yếu Li thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng liền đoạt lấy kiếm tự sát. 

                                                          Huỳnh Chương Hưng
                                                          Quy Nhơn 15/11/2018

Nguồn
TRUNG HOA THƯỢNG HẠ NGŨ THIÊN NIÊN
中华上下五千年
Chủ biên: Lí Tinh 李晶
Nam Kinh đại học xuất bản xã, 2007
Previous Post Next Post