Dịch thuật: Trường Môn mãi phú

TRƯỜNG MÔN MÃI PHÚ
长门买赋
MUA PHÚ TRƯỜNG MÔN

Giải thích: điển cố này hình dung phụ nữ bị thất sủng, trong lòng buồn phiền u uất. Hoặc dùng “Thiên kim phú” 千金赋, “mại phú thiên kim” 卖赋千金 khen tặng văn chương mĩ diệu, giá trị rất cao.
Xuất xứ: Hán . Ban Cố班固: Hán thư – Ngoại thích truyện 汉书 - 外戚传

          Hán Vũ Đế 汉武帝 lúc còn nhỏ, rất thích A Kiều 阿娇 con gái của người cô, nói rằng, nếu được A Kiều làm vợ sẽ cất nhà vàng cho nàng. Về sau quả nhiên Hán Vũ Đế thành hôn với A Kiều, lập A Kiều làm Trần hoàng hậu.
          Sau này Hán Vũ Đế lại sủng ái Vệ Phu Nhân 卫夫人, Trần hoàng hậu vô cùng ghen ghét. Có một thời gian, Vệ Phu Nhân thường sinh bệnh, mấy lần suýt chút nữa là mất mạng. Hán Vũ Đế điều tra nguyên nhân, phát hiện Trần hoàng hậu vì ghen ghét Vệ Phu Nhân, đã cho mời thầy cúng làm phép thuật trong cung. Vũ Đế cả giận, biếm Trần hoàng hậu đến cung Trường Môn 长门.
          Sau khi Trần hoàng hậu bị biếm ra ở cung Trường Môn, vô cùng đau khổ. Bà hồi tưởng đến lời hứa “kim ốc tàng kiều” 金屋藏娇 của Hán Vũ Đế năm nào,
Cảm thấy có thể khiến Vũ Đế hồi tâm chuyển ý. Trần hoàng hậu nghe nói nơi quận Thục có một tài tử tên là Tư Mã Tương Như 司马相如, là diệu thủ viết văn trong thiên hạ, liền sai người đem tặng cho Tư Mã Tương Như hơn trăm cân vàng, nhờ ông viết một bài văn cho mình để đánh động Hán Vũ Đế. Tư Mã Tương Như liền viết bài Trường Môn phú 长门赋, bài phú bày tỏ nỗi bi ai sầu khổ của Trần hoàng hậu tại cung Trường Môn, cùng với tình cảm thương nhớ của bà đối với Hán Vũ Đế. Văn từ mĩ diệu, cảm động lòng người.
          Hán Vũ Đế đọc qua bài Trường Môn phú của Tư Mã Tương Như, rất cảm động, thế là xá miễn cho Trần hoàng hậu và đối xử với bà tốt như xưa.

                                                                    Huỳnh Chương Hưng
                                                         Quy Nhơn 31/01/2016

Nguyên tác Trung văn
TRƯỜNG MÔN MÃI PHÚ
长门买赋
Trong quyển
TRUNG QUỐC THÀNH NGỮ CỐ SỰ TỔNG TẬP
中国成语故事总集
(tập 1)
Chủ biên: Đường Kì 唐麒
Trường Xuân – Thời đại văn nghệ xuất bản xã, 2004.
Previous Post Next Post