Dịch thuật: Truyền thuyết Vũ Di sơn

TRUYỀN THUYẾT VŨ DI SƠN

          Thời viễn cổ, núi chưa có tên gọi “Vũ Di sơn” 武夷山, về sau tại sao lại gọi là “Vũ Di sơn”?
          Tương truyền thời xưa trên đỉnh Mạn Đình 幔亭 ở Vũ Di sơn có một ông lão họ Bành sinh sống. Lúc bấy giờ, vùng Vũ Di sơn nước lớn dâng tràn thành lụt, khiến bách tính đành phải trú vào hốc núi, sống một cuộc sống nghèo khổ.
          Tục ngữ có nói: “Núi có đỉnh, đất có chủ”. Ông lão dẫn bách tính đội sao đội trăng, ăn gió nằm sương, chịu vất vả khai sơn trị thuỷ. Đến khi tóc bạc, mày bạc, râu bạc, ông đã nổi tiếng khắp gần xa là vị thuỷ tổ khai sơn, vì thế mọi người tôn xưng ông là “Bành Tổ” 彭祖.
          Bành Tổ có hai người con, một người tên Bành Vũ 彭武, người kia tên Bành Di 彭夷. Nói ra cũng lạ, cả hai vừa chào đời đã theo gió mà lớn.
          Một trận gió xuân thổi qua, cả hai có thể gọi cha gọi mẹ; một trận mưa xuân rơi xuống, cả hai có thể đứng dậy bước đi; khi cành trà xuân đâm chồi, cả hai có thể chạy.
          Hai anh em thông minh hơn người, trí dũng song toàn, từ nhỏ đã theo cha băng rừng vượt núi, trải qua năm dài tháng rộng cùng cha có công khai sơn.
          Lúc bát tiên uống rượu đánh cờ trên núi, dân làng liền đến thỉnh cầu tiên nhân cho Bành Tổ được trường thọ. Khi Bành Tổ sống được 880 năm, Ngọc Đế đã triệu ông về trời thành tiên. Trước khi đi ông để lại một cây rìu, một cái bừa và cung tên, dặn hai con phải tiếp tục tổ nghiệp, ngày đêm không ngừng khai sơn trị thuỷ tạo phúc cho bách tính.
          Sau khi Bành Tổ ra đi, hai anh em không quên lời cha dặn, vác bừa cầm rìu, mang cung tên vào núi.
          Họ đào, đào mãi, được 360 ngày, trị được nước lớn gầm thét. Họ chặt cây, chặt được 720 ngày, phạt đổ gai góc, tạo ra nhiều khoảnh ruộng tốt.
          Họ trồng trọt được 1800 ngày, trồng thành những vạt trà sum suê, trồng thêm ngũ cốc và cây ăn quả 
          Hai anh em lại dùng cung tên bắn chết mãnh hổ, trừ được báo dữ, bắt thỏ rừng, gà rừng, heo rừng về cho dân làng nuôi. Họ còn trồng trên núi kì hoa dị thảo cùng những cây thuốc quý hiếm, biến sơn thuỷ nơi đây thành một cảnh tiên chốn trần gian, bách tính sống những ngày an lành hạnh phúc.
          Sau khi Bành Vũ, Bành Di mất, để báo đáp ân tình của họ, và để kỉ niệm hai anh em có công khai sơn, bách tính đã lấy tên của họ đặt cho ngọn núi này, gọi đó là “Vũ Di sơn”.
         
                                                      Huỳnh Chương Hưng
                                                      Quy Nhơn 17/11/2015

Nguyên tác Trung văn
VŨ DI SƠN ĐÍCH TRUYỀN THUYẾT
武夷山的传说
Trong quyển
THANH THIẾU NIÊN TỐI HỈ HOAN ĐÍCH
THẦN THOẠI CỐ SỰ
青少年最喜欢的
神话故事
Tác giả: Ngô Cảnh Minh 吴景明
Diên Biên nhân dân xuất bản xã, 2002
Previous Post Next Post